Hok-kiàn-ōe

Wikipedia (chū-iû ê pek-kho-choân-su) beh kā lí kóng...
(Tùi Hok-kiàn-oē choán--lâi)
Sin-ka-pho-lâng Tân Bûn-ha̍k (Tan Boon Hak) ê Hok-kiàn-ōe Pe̍h-ōe-jī bûn-su.

Hok-kiàn-oē (福建話), he̍k-chiá kóng Hok-kiàn-ōa, chú-iàu sī Lâm-iûⁿ tùi tōng-tē Hok-kiàn-hē Hôa-jîn gí-giân ê kóng-hoat, ē-tàng sǹg sī Bân-lâm-gú ê chi̍t khoán.

Hok-kiàn-oē nā tī chāi-tē Eng-gí-hòa ia̍h Má-lâi-hòa ê miâ sī "Hokkien" he̍k-chiá "Hokkian". Hok-kiàn-ōe tùi Lâm-iûⁿ gí-giân pí-lūn Ìn-nî-gí, Má-lâi-gí chin ū éng-hióng, lēng-gōa mā siū chia-ê gí-giân ê éng-hióng.

Chóng-sī tī Má-lâi-se-a kap Sin-ka-pho téng-tē thui-sak Hôa-gí kap Eng-gí kòe-tiêng tiong, Hok-kiàn-ōe ê liû-thong-sèng tng teh kiám-jio̍k.

Siong-koan[siu-kái | kái goân-sí-bé]