Bân-oa̍t

Wikipedia (chū-iû ê pek-kho-choân-su) beh kā lí kóng...
(Tùi Bân-oa̍t-kok choán--lâi)
Bân-oa̍t kap Se Hàn

Bân-oa̍t (Hàn-jī: 閩越 / 閩粵; Bân-tang-gí: Mìng-uŏk; Bân-pak-gí: Mâing-ṳ̆e; Phô͘-sian-gí: Máng-e̤̍h), mā hō-chò Bân-oa̍t-kok (閩越國) kap Bû-chu-kok (無諸國), sī Hok-kiàn ê chi̍t ê kó͘-chá ông-kok. Bân-oa̍t sī Pah-oa̍t Bân-oa̍t-cho̍k kiàn-li̍p ê kok-ka. Bân-oa̍t tī kong-goân chêng 202 nî khai-sí ê 60 chì 70 nî tiong-kan, kok-le̍k téng-sēng, sī hit-tong-sî Hàn-tiâu tang-lâm-bīn siāng kiông-sēng ê kok-ka. Bân-oa̍t-ông Bû-chuSiâⁿ-chhun kiàn-li̍p ê Ông-siâⁿ sī hit-tong-sî Tiong-goân tang-lâm-hong siāng-tōa ê siâⁿ-chhī.

Le̍k-sú[siu-kái | kái goân-sí-bé]

Khí-goân[siu-kái | kái goân-sí-bé]

Kin-kì khó-kó͘ kap bûn-hiàn gián-kiù, Bân-oa̍t ê ki-chhó͘ sī chāi-tē goân-chū-bîn bûn-hòa, in sī Pah-oa̍t ê chi̍t hūn, tī 3000 tang chêng, siong-tong Tiong-goân sī Siong ia̍h Chiu ê sî-tāi, to̍h í-keng tī--leh. Kàu Chiàn-kok sî-tāi, koh chìn chi̍t-pō͘ lām ji̍p chá-chêng hō͘ Chhó͘-kok siau-bia̍t ê Oa̍t-kok ê ûi-cho̍k, kàu hit chūn Bân-oa̍t chū-bîn ê chú-thé oa-ná sī chāi-tē goân-chū-bîn.[1]

Bân-oa̍t-kok ê kiàn-li̍p[siu-kái | kái goân-sí-bé]

Chiàu Sú-kì tùi Bû-chu chò Bân-oa̍t-ông ê kì-su̍t, ē-tàng chai-iáⁿ tī Chîn-kok cheng-ho̍k chìn-chêng, Bân-oa̍t í-keng ū kok-ka chèng-koân ê chûn-chāi.[1]

Chham-chiàu[siu-kái | kái goân-sí-bé]

  1. 1.0 1.1 薛菁 & 汪征鲁 (2007). "关于闽越文化若干问题的探讨". 福建师范大学学报(哲学社会科学版) (ēng Hôa-gí) (2).