Gú-giân-lia̍t-sū-ji̍t
Guā-māu
Gú-giân-lia̍t-sū-ji̍t sī Bangladesh ê 1 ê kì-liām-ji̍t, kì-liām 1952 nî 2-goe̍h 21 hō· Pakistan chèng-hú thâi--sí ê Bangla-gú ūn-tōng-chiá.
1950 nî-tāi ê Bangladesh hō·-chò Tang Pakistan, chāi-tē ê jîn-bîn chú-iàu kóng Bangla-gú. Pakistan ê tiong-iong chèng-hú koat-tēng thīn Urdu-gú chò choân-kok ê koaⁿ-hong gú-giân. Che ín-khí Tang Pakistan ê chi̍t-kóa-á lâng chhiàng-siaⁿ khòng-gī, sio-liân-sòa ê oa̍h-tōng āu--lâi hō·-chò "Gú-giân Ūn-tōng". Put-boán ê chêng-sū tī 2-goe̍h 21 po̍k-hoat--chhut-lâi. Ū 1 tīn Dhaka I-ha̍k-īⁿ kap Dhaka Tāi-ha̍k ûi-chú ê ha̍k-seng hām chi̍t-kóa-á ūn-tōng-chiá tī khòng-gī ê kòe-thêng tang-tiong, khì hō· koaⁿ-hong ê chhèng-chí toâⁿ--sí.
UNESCO tī 1999 nî 11 goe̍h 17 tēng 2 goe̍h 21 hō-chò Kok-chè Bó-gú Cheh.
Siang-koan ê bûn-chiuⁿ
[siu-kái | kái goân-sí-bé]Gōa-pō· liân-kiat
[siu-kái | kái goân-sí-bé]- Bangla gú-giân ūn-tōng ê sî-kan pió Archived 2007-09-28 at the Wayback Machine.
Pún bûn-chiuⁿ sī chi̍t phiⁿ phí-á-kiáⁿ. Lí thang tàu khok-chhiong lâi pang-chō͘ Wikipedia. |