Giân-gú

Wikipedia (chū-iû ê pek-kho-choân-su) beh kā lí kóng...


Giân-gú (言語[1]), he̍k-chiá gú-giân (gí-giân, 語言), ōe-gí (話語)[2] a̍h-sī ōe (話)[3], sī 1 thò tāi-piáu kap thoân-ta̍t ì-gī ê hē-thóng. Giân-gú ū kiat-kò͘, pau-koat gí-hoat, siaⁿ-ūn. Giân-gú thàu-kòe hû-hō thoân-ta̍t; hû-hō ê mûi-kài pau-koat siaⁿ-im, chhiú-sè, piáu-chêng, chu-sè, bûn-jī...téng-téng.

Giân-gú lêng-le̍k sī lâng siōng ki-pún ê hêng-ûi chi it. Lâng ê giân-gú chē-chē khoán; chóng--sī bô 1 thò goân-chek ū-hoat-tō͘ khek-koan tēng-gī giân-gú chi-kan ê piⁿ-kài.

Chham-khó[siu-kái | kái goân-sí-bé]

  1. Ogawa Naoyosi, pian. (1931–1932). "言語". 臺日大辭典 Tai-Nichi Dai Jiten [Tâi-Ji̍t Tōa Sû-tián]. OCLC 25747241. 
  2. Douglas, Carstairs (1873). Chinese English dictionary of Vernacular or Spoken Language of Amoy. p. 108. 
  3. Douglas 1873.

Siong-koan[siu-kái | kái goân-sí-bé]

Wikimedia Commons téng ê siong-koan tóng-àn: Language