Hā-gí-phìⁿ

Wikipedia (chū-iû ê pek-kho-choân-su) beh kā lí kóng...

Hā-gí-phìⁿ (廈語片) sī tī Hiong-káng chè-chok ê Ē-mn̂g-ōe tiān-iáⁿ. I chú-iàu ê chhī-tiûⁿ sī tī-leh Tâi-oân kap Tang-lâm-a téng-téng sú-iōng Bân-lâm-gí ê Bân-lâm-lâng siā-hōe; chin chió tī-leh Hiong-káng pún-thó͘ hòng-sàng.

Le̍k-sú[siu-kái | kái goân-sí-bé]

1947 nî, Hui-li̍p-pin seng-lí-lâng Ngó͘ Hông-pok kap Tè Iū-bín tī Hiong-káng siat-li̍p Sin-kong Tiān-iáⁿ Kong-si, choan-bûn hip Hā-gí-phìⁿ. Tē-it chhut phìⁿ sī iû Lō͘ Hông kap Iûⁿ Î-hàn chú-ián ê Siong-hông-hūn-boán (相逢恨晚). Soah-lo̍h-khì koh ū Lō͘ Hn̂g kap N̂g Eng chú-ián ê Phò-kèng-tiông-oân (破鏡重圓).

1949 nî Sin Tiong-kok kiàn-li̍p liáu-āu, ùi Hok-kiàn Bân-lâm tē-khu ê Ē-mn̂g kap Choân-chiu só͘-chāi poaⁿ-soá lâi Hiong-káng ê ián-gē jîn-sū, hun-hun ka-ji̍p Hā-gí-phìⁿ ê hâng-lia̍t. In lī-iōng Oa̍t-gí-phìⁿ ê siat-pī lâi hip kap chè-chok in-ê bó-gí tiān-iáⁿ, kî-tiong í kó͘-chong-hì khah chē.