Hiân-chōng

Wikipedia (chū-iû ê pek-kho-choân-su) beh kā lí kóng...
Hiân-chōng.

Hiân-chōng (玄奘; 602 nî  – 664 nî ) sī Hàn-thoân Hu̍t-kàu le̍k-sú siōng, chin tiōng-iàu ê chi̍t-ūi e̍k-su. I sī Tiong-kok Tông-tiâu lâng, sio̍k-miâ hō-chò Tân Úi (陳禕). I mā-sī Se-iû-kì kak-sek Tông Sam-chōng (唐三藏) ê goân-hêng jîn-bu̍t.