Koaⁿ-chin-kheⁿ Kó͘-tō

Wikipedia (chū-iû ê pek-kho-choân-su) beh kā lí kóng...

Koaⁿ-chin-kheⁿ Kó͘-tō sī 1 tiâu tī Tâi-oân Sin-pak-chhī Pêng-khe-khu--ê kó͘-chá tō-lō͘, í-chá toà-tī Pêng-khe-khu kap Pêⁿ-nâ-khu--ê lâng ū khò chit tiâu lō͘ lâi-óng, iân-tô͘ ū 1 keng Kong-sū (光緒) goân nî (1875 nî) tiō ū--ê thó-tē-kong-biō "Tiuⁿ-hok-kiong" (張福宮) kap 1 té chio̍h-pi, kuí-nā pang kó͘-kiô (kî-tiong ū hō-miâ "Tiông-heng" (長亨) kap "Bān-cháiⁿ" (萬載)--ê), Ji̍t-pún-lâng Chio̍h-tiân (石田, Isita á-sī Isida) pō͘-tiúⁿ kì-liām-pi téng-téng, 2009 nî 5 goe̍h 11 ji̍t Tâi-pak-koān Chèng-hú kā i teng-kì chò "bûn-huà kéng-koan".[1]

Chham-khó Chu-liāu[siu-kái | kái goân-sí-bé]

  1. 臺北/竿蓁坑古道 第一條文化景觀古道[íng-íng bô-hāu ê liân-kiat],聯合新聞網,2009-11-13,Tony(Koaⁿ-oē)