Lân-lûi

Wikipedia (chū-iû ê pek-kho-choân-su) beh kā lí kóng...

Lân-lûi (hàn. 蘭雷; ? – 1723 nî 7 goe̍h 9 ji̍t) sī Chheng-kok thóng-tī Tâi-oân ê sî sio̍k Paiwan-cho̍k (hit-chūn koaⁿ-hú hō in Ka-lé-hoan) ê Sin-bú-lí-siā ê thâu-lâng kiam chi̍t ūi thó͘-koaⁿ.

I tī 1723 nî (Iong-chèng 1 nî) 7 goe̍h 9 ji̍t chhōa sì-ê cha-bó͘-lâng chò-hóe kòe Kheh-lâng-chng Sin-tang-sì-chng, soah tī kau-e̍k ê tang-tiong khí oan-ke, tè-bé hō͘ chng-bîn thâi--sí, tòe-lo͘--ê kî-tha jîn-oân siū-siong tô cháu.

Koaⁿ-hú han-bān chhù-lí chit kiāⁿ tāi-chì, tè-bé tī 7 goe̍h 30, kap Sin-bú-lí khah chhin ê lēng-gōa nn̄g-ê chng, Ka-chiá-pông-gán-siā (加者膀眼社) kap Pat-tái-siā (八歹社; in sio̍k kin-á-ji̍t kóng ê Rukai-cho̍k) chò-hóe khì kong-kek Sin-tang-sì, thâi sí 3-ê chng-bîn.

Chham-chiàu[siu-kái | kái goân-sí-bé]

  • 杜曉梅 (2017). "女土官蘭雷、冷冷與寶珠──清代臺灣原住民女性人物的書寫與研究". 臺灣風物. 67 (3).