Tâi-oân Hàn-jîn

Wikipedia (chū-iû ê pek-kho-choân-su) beh kā lí kóng...

Tâi-oân Hàn-jîn (台灣漢人), he̍k-chiá Tâi-oân Hàn-cho̍k (台灣漢族), sī toà tī Tâi-oân ê Hàn-jîn, sī bo̍k-chiân Tâi-oân jîn-kháu lāi siōng-toā ê cho̍k-kûn.[1] Tâi-oân lēng-goā iáu ū Lâm-tó bîn-cho̍k kap kî-thaⁿ m̄-sī Hàn-cho̍k ê cho̍k-kûn chûn-chāi.[2] Nn̄g pái toā-liōng ê î-bîn tiâu-liû chhut-hiān chāi 17 chì 19 sè-kí í-ki̍p 1945 chì 1949 nî.[2] Tâi-oân Hàn-jîn chú-iàu sú-iōng Hoâ-gú, Bân-lâm-gú kap Kheh-ka-gú chit saⁿ chióng giân-gú.[3]

Chham-khó[siu-kái | kái goân-sí-bé]

  1. Wen et al. (2004).
  2. 2.0 2.1 Executive Yuan, R.O.C. -{zh;zh-hans;zh-hant|The Republic of China Yearbook 2014}-. 2014 [30 May 2015]. ISBN 9789860423020.  Ín-iōng chhò-gō͘: 無效的<ref>標籤;name屬性“Yearbook2014”使用不同內容定義了多次
  3. Klöter, Henning. -{zh;zh-hans;zh-hant|Language Policy in the KMT and DPP eras}-. China Perspectives. 2004, 56 [30 May 2015]. ISSN 1996-4617.