Tang-lêng-kok
Tang-lîng-kok (東寧國; 1661 nî - 1683 nî) sī Tāi-bîng (大明) Iân-pîng-ông (延平王) Tēⁿ Sêng-kong (鄭成功) kiàn-li̍p--ê kok-ka[1][2], sī Tâi-oân le̍k-sú siōng--ê chi̍t ê Hō-ló-lâng chìng-khoân. Tang-lîng-kok tī hi̍t tong-sî Tang-a--ê tē-uī sī Tāi-bîng (大明) ê Hoan-kok (藩國), kî-si̍t hit tān-sī ê Tāi-bîng tī 1662 nî Bêng Chiau-chong (明昭宗) sí tī Khun-bêng (昆明) liáu-āu tō í-king bia̍t-bông, só͘-í Tang-lîng-kok soah piàn-tsò bô chong-chú (宗主)--ê Hoan-kok--ah.
Uī tio̍h uî-chhî Tang-lîng-kok ê tē-uī, Tang-lîng-kok ê li̍k-tāi kun-ông lóng kè-sio̍k sú-iōng Bêng Chiau-chong ê Éng-le̍k (永曆) liân-hō (年號), tāi-piáu Tang-lîng-kok hām Tāi-bîng chi-kan ê Chong-hoan koan-hē (宗藩關係). Līng-guā, Tang-lîng-kok mā lé-gū chin chē Tāi-bîng chong-sik (大明宗室), phì-jū Lîng-chīng-ông(寧靖王) Chu Su̍t-kuì (朱術桂).
Kok-ông[siu-kái | kái goân-sú-bé]
- Tēⁿ Sim (鄭森), Tēⁿ Sîng-kong (鄭成功).
- Tēⁿ Si̍p (鄭襲)
- Tēⁿ King (鄭經)
- Tēⁿ Khek-chong (鄭克臧)
- Tēⁿ Khek-sóng (鄭克塽)