Tâi-oân Bûn-gē-ka Hia̍p-hōe

Wikipedia (chū-iû ê pek-kho-choân-su) beh kā lí kóng...

Tâi-oân Bûn-gē-ka Hia̍p-hōe (台灣文藝家協會), 1939 nî 12 goe̍h 4 hō, iû Tâi-oân Si-jîn Hia̍p-hōe kái-cho͘, tī Tâi-pak sêng-li̍p. Hōe-oân chóng-kiōng 62 lâng, iû N̂g Tek-sî kap Se-chhoan Boán chò tiû-pī úi-oân. Hit-sî chham-ú ê Tâi-oân chok-ka ū Ông Io̍k-lîm, Ông Phek-chiau, Koeh Chúi-thâm, Khu Sûn-kong, Khu Éng-hàn, N̂g Tek-sî, Ngô͘ Sin-êng, Chiu Kim-pho, Chng Pôe-chho͘, Tiuⁿ Bûn-khoân, Iûⁿ Chhì-chhiong, Iûⁿ Hûn-phêng, Nâ Ìm-téng, Lêng Eng-chong, Lîm Hong-liân kap Lîm Bōng-liông téng lâng. Keh-nî ê 1 goe̍h chhe 1, hia̍p-hōe ê ki-koan cha̍p-chì Bûn-gē Tâi-oân chhòng-khan, iû Ji̍t-pún chok-ka Se-chhoan Boán tam-jīm chú-pian kiam hoat-hêng-jîn. 1941 nî 2 goe̍h hoat-hêng 2 kǹg 1 hō liáu-āu, hia̍p-hōe ūi-tio̍h beh phòe-ha̍p Ji̍t-pún tè-kok-chú-gī ê soan-thoân kap hiáng-èng hông-bîn-hòa ūn-tōng lâi kái-cho͘, hōe-tiúⁿ sī Tâi-pak Tè-tāi kàu-siū Sú-iá Hong-jîn, sū-bū cho͘-tiúⁿ sī Se-chhoan Boán. Kái-cho͘ āu, Se-chhoan Boán lēng-gōa tiû-cho͘ Bûn-gē Tâi-oân Siā, Bûn-gē Tâi-oân mā kái iû Bûn-gē Tâi-oân Siā hoat-hêng, hia̍p-hōe hêng-tông kái-sàn. Bóe-á, Bûn-gē Tâi-oân si̍t-chè-siōng chiâⁿ-chò Se-chhoan Boán chi̍t chhiú chú-tō ê cha̍p-chì, pī sok-chō chò Ji̍t-pún-lâng gōa-tē bûn-ha̍k ê siòng-teng, í lōng-bān kap iu-bí ê gē-su̍t chì-siōng chú-gī ûi-chú.