Tông

Wikipedia (chū-iû ê pek-kho-choân-su) beh kā lí kóng...
Tông-tāi pán-tô͘

Tông-tiâu (唐朝[1]; ( 618 nî 6 go̍eh 18 ji̍t907 nî 6 go̍eh 4 ji̍t) sī Tiong-kok ê ông-tiâu, tī Sûi-tiâu chi-āu, Gō͘-tāi thâu-chêng. I tùi Lí-sī ka-cho̍k ê chhiú-thâu khí-chō--ê, chit-ê ka-cho̍k tī Sûi bo̍at ê hūn-lōan tiong tit-chhú kôan-lī. Chit-ê ông-tiâu chan-keng pī Bú Chek-thian (Tiong-kok ûi-it ê lí-hông-tè) kiàn-li̍p ê Chiu-tiâu táⁿ-tōan.

Chham-khó[siu-kái | kái goân-sí-bé]

  1. thui-toān ê Tiong-kó͘ Hàn-gí ho͘-im: dhɑng, lâi-goân: Karlgren, Grammata serica recensa, 1996.