Hīⁿ

Wikipedia (chū-iû ê pek-kho-choân-su) beh kā lí kóng...
Chhōe kî-thaⁿ ēng-hoat, khòaⁿ Hīⁿ (khu-pia̍t).
Jîn-lūi ê hīⁿ m̄-nā sī thèng-kak hē-thóng ê 1 pō͘-hūn, koh ē-tàng hia̍p-chō͘ pó-chhî pêng-hêng.

Hīⁿ (耳) ia̍h hīⁿ-á (耳仔), hīⁿ-khang (耳空), sī 1 khoán kám-kak khì-koan, chú-iàu sī leh chiap-siu siaⁿ-im. Ùi seng-bu̍t-ha̍k ê koan-tiám lâi khoàⁿ, bô kāng khoán ê chek-chui tōng-bu̍t ê hīⁿ-á chin sio-siâng, pí-lūn kóng kap jîn-lūi; m̄-koh kiat-kò͘ bô kāng iūⁿ. Hīⁿ-á m̄-nā ē-tàng chiap-siu siaⁿ-im̄, koh ē-tàng kám-kak sin-thé ê ūi-tì kap pêng-hêng.

Kái-phò-ha̍k[siu-kái | kái goân-sí-bé]

  1. Goā-hīⁿ
  2. Hīⁿ-kài
  3. Hīⁿ-tō
  4. Kó͘-mo̍͘h
  5. Tiong-hīⁿ
  6. Thèng-sió-kut
  7. Thûi-kut
  8. Tiam-kut
  9. Tèng-kut
  10. Kó͘-sek
  11. Jiap-su-kut
  12. Eustachi-kóng
  13. Lāi-hīⁿ
  14. Bê-lō͘ (Labyrinth)
  15. Sam-poàⁿ-kui-kóng
  16. Chêng-tiâⁿ
  17. Chêng-tiâⁿ-thang
  18. Îⁿ-thang
  19. Thèng-o-giû
  20. Chêng-tiâⁿ sîn-keng
  21. Thèng-o-giû sîn-keng
  22. Lāi-hīⁿ-tō
  23. Chêng-tiâⁿ thèng-o-giû sîn-keng

Ki-lêng[siu-kái | kái goân-sí-bé]

Hīⁿ ê ki-lêng pau-koat chham-ú thèng-kak kap pêng-hêng. Thèng-kak sī keng-kòe khong-khì téng mi̍h kap kut-thâu thoân-tat kòe ê siaⁿ-pho. Gōa-hīⁿ kap tiong-hīⁿ sī khong-khì thoân-tat hoat-seng ê só͘-chāi. Siaⁿ-pho tat kàu kó͘-mo̍͘h ín-khí chìn-tōng, sòa--lâi tio̍h sī tiong-hīⁿ, keng-kòe saⁿ lia̍p thèng-kut thôan kàu o-giû-khak gōa bīn, koh ji̍p-khì tio̍h sī lāi-hīⁿ[1].

Chham-khó[siu-kái | kái goân-sí-bé]

  1. Amaranth Illuminare & Deborah S. Romaine, pian. (2007). "The Ear, Nose, Mouth, and Throat". The Facts On File Encyclopedia of Health and Medicine. Volume 1. Facts On File. ISBN 0-8160-6063-0.