Jī-sû

Wikipedia (chū-iû ê pek-kho-choân-su) beh kā lí kóng...
(Tùi Tan-gí choán--lâi)
"Word" choán koè chia. Chhōe kî-thaⁿ ēng-hoat, khòaⁿ Word (khu-pia̍t-ia̍h).

Jī-sû[1] (eng. word) ia̍h tan-gí (ji̍t. 単語), tan-jī, sû-gí, sī giân-gí piáu-tat ì-sù he̍k-chiá sī gí-giân ūn-iōng ê chòe sió tan-goân. Pí-lūn "Pe̍h-ōe-jī" chit-ê 7 jī-bó ê cho͘-ha̍p tiō sī chi̍t-ê jī-sû. Sui-bóng sī ì-sù ê tan-goân, chit tōaⁿ ōe sī-m̄-sī sǹg chò "chi̍t ê jī-sû", tio̍h siū siá-jī hē-thóng lâi éng-hióng.

Jī-sû ê cho͘-sêng[siu-kái | kái goân-sí-bé]

Nā sī chiàu kháu-gí chhut-siaⁿ ê hong-bīn lâi kóng, jī-sû sī siaⁿ-im ê tan-goân im-sò͘ cho͘-sêng--ê; nā sī chiàu siá-jī ê hong-bīn lâi kóng, sī su-kì-sò͘ tan-goân (pí-lūn Pe̍h-ōe-jī ê kò-pia̍t jī-bó) cho͘-sêng--ê.

Jī-sû ê jīn-tēng hong-sek chē khoán, hâm im-ūn-lūn (phonology), chiàⁿ-jī-hoat, bûn-hoat, he̍k-chiá sī ì-bī-lūn téng hong-bīn thang hun-sek. Giân-gí-ha̍k kā jī-sû liáu-kái chò gí-lūi-lūn tan-goân, ia̍h sī kóng gí-lūi-sò͘ (lexeme), sī tô͘-ōe kap ho͘-im ê cho͘-ha̍p tī bûn-hoat lí-lō͘ tang-tiong keng-kòe ì-bī-lūn-siōng ê ì-sù seⁿ chiâⁿ ê sán-bu̍t.[2]

Jī-sû ê lō͘-iōng[siu-kái | kái goân-sí-bé]

Chē-ê jī-sû ē-tàng pai-lia̍t chhut phiàn-gí (phrase), bûn-chat (clause) kap bûn-kù (sentence).

Chham-chiàu[siu-kái | kái goân-sí-bé]

  1. Peter Kang (2015). Sio̍k Hô sî-kî Ìn-nî lán-lâng-ōe ê gōa-lâi sû (PDF). Tâi-oân Lô-má-jī Kok-chè Gián-thó-hōe. 
  2. R.R.K. Hartmann; Gregory James (1998). "word". Dictionary of Lexicography. Routledge. ISBN 0-203-01768-4. 

Liân-kiat[siu-kái | kái goân-sí-bé]

Siong-koan[siu-kái | kái goân-sí-bé]

  • Hêng-sò͘ (morpheme), ē-sài ēng-lâi sán-seng ì-sù ê chòe sió tan-ūi, pún-sin bô it-tēng ū chi̍t-ê goân-chéng ì-sù.