Gí-oán

Wikipedia (chū-iû ê pek-kho-choân-su) beh kā lí kóng...
(Tùi Gú-oán choán--lâi)
1909 nî 9 goe̍h ê tē-2-kńg tē-9-hō.

Gí-oán (gú- 語苑 goen) sī Tâi-oân tī 1908 nî 4 goe̍h khai-sí hoat-hêng ê chi̍t pō͘ gí-ha̍k (語學) cha̍p-chì[1]. Cha̍p-chì ê pian-chi̍p kiam hoat-hêng-chiá sī Tâi-oân-gí Thong-sìn Gián-kiù-hōe. Gián-kiù-hōe sī hit-tong-sî Ko-téng Hoat-īⁿ só͘ siat, chú-iàu chham-gú ê lâng sī hoat-īⁿ thong-e̍k.

Lōe-iông[siu-kái | kái goân-sí-bé]

Gú-oán ê lōe-iông pau-koat Tâi-oân-ōe kiam Ji̍t-pún-ōe ê gia̍p-bū tùi-ōa ê kà-ha̍k, tùi Tâi-oan-ōe ê gián-kiù he̍k-chiá sī thó-lūn, ia̍h ū Se-iûⁿ he̍k-chiá thoân-thóng Hàn-bûn kò͘-sū ê Tâi-oan-ōe pán-pún, koh ū gí-bûn būn-tê ê gī-lūn. It-poaⁿ sī ēng Hàn-jī phòe-ha̍p Tâi-oân-gí Kana lâi su-siá. Lēng-goā ū-ê bûn-chiong sī Hàn-bûn.

Le̍k-sú[siu-kái | kái goân-sí-bé]

Tī Tâi-oân-gí Thong-sìn Gián-kiù-hōe ê hōe-chek (會則) lāi, ū tēng bí kò-goe̍h 1 hôe ê cha̍p-chì hoat-hêng. Gú-oán ê kang-chok-chiá chú-iàu sī tong-sî ê hoat-īⁿ thong-e̍k, choan-bûn phài tī Gú-oán ê lâng, chiàu 1909 nî 5 goe̍h sî ê chu-liāu, ū 21-ê.[2]

1938 nî 11 goe̍h khai-sí, Gú-oán piàn chò chha-put-to goân-choân lóng sī kéng-chhat iōng-gí téng choan-bûn tī kéng-chhat su-iàu ê káng-si̍p chu-liāu. 1941 nî, siū tio̍h kok-gí phó͘-ki̍p chèng-chhek ê eng-hióng, Gú-oán thêng-chí chhut-pán. Kàu 11 goe̍h, gián-kiù-hōe kái hoat-hêng Kéng-chhat Gú-ha̍k Káng-si̍p Chu-liāu (警察語學講習資料).[3]

Chù-kái[siu-kái | kái goân-sí-bé]

Chham-chiàu[siu-kái | kái goân-sí-bé]

  1. 裏川大無. "臺灣雜誌興亡史 (三)". 臺灣時報 (1935-04). 
  2. 岡本真希子 (2012). "日本統治前半期台湾の官僚組織における通訳育成と雑誌『語苑』 : 1910-1920年代を中心に". 社会科学. 同志社大学人文科学研究所. 42 (2–3). 
  3. 岡本真希子 (2013). "「国語」普及政策下台湾の官僚組織における通訳育成と雑誌『語苑』 : 1930-1940年代を中心に". 社会科学. 同志社大学人文科学研究所. 42 (4). 

Kî-tha gián-kiù chu-liāu[siu-kái | kái goân-sí-bé]

Siong-koan[siu-kái | kái goân-sí-bé]