Iá-iàn

Wikipedia (chū-iû ê pek-kho-choân-su) beh kā lí kóng...
1950 nî-tāi Bí-kok ê iá-iàn oa̍h-tāng siòng-phìⁿ.

Iá-iàn (野宴)[1][2] sī tī chhù-gōa ê khong-kan te̍k-pia̍t an-pâi ê chi̍t tǹg pn̄g, thang chò iû-lám oa̍h-tāng ê chi̍t pō͘-hūn. Iá-iàn tiāⁿ pān ùi kong-hn̂g lāi, chúi-piⁿ, soaⁿ-téng, kap kî-tha hó hong-kéng ê só͘-chāi.

Chham-chiàu[siu-kái | kái goân-sí-bé]

  1. Ogawa Naoyosi, pian. (1931–1932). "野宴". 臺日大辭典 Tai-Nichi Dai Jiten [Tâi-Ji̍t Tōa Sû-tián]. OCLC 25747241. 
  2. Thomas Barclay (1923). "野". Supplement to Dictionary of the Vernacular or Spoken Language of Amoy. iá-ièn, a pinic. 

Liân-kiat[siu-kái | kái goân-sí-bé]

Wikimedia Commons téng ê siong-koan tóng-àn: Iá-iàn