Sin-bēng-kì

Wikipedia (chū-iû ê pek-kho-choân-su) beh kā lí kóng...
Mô͘-se Gō͘ Keng
Chhòng-sè-kì
Chhut-Ai-ki̍p-kì
Lī-bī-kì
Bîn-sò͘-kì
Sin-bēng-kì

Sin-bēng-kì sī chiông Hi-lia̍p-bûntē-jī pō͘ lu̍t-hoat” jî-lâi, têng-sin kái-sek, pēng-chhiáⁿ tiông-“sinSe-nái-soaⁿbēng”-lēng Kì-chài Mô͘-se hiòng Mô-ah hiòng Í-sek-lia̍t-lâng só•chò ê liân-chhòan ê chí-sī. Ná sî-hāu, Í-sek-lia̍t jîn-bîn í-keng ta̍t-kàu bān chhiâng-thêng ê chiong-tiám, chèng chún-pī ī chìn-chiàm Ka-lâm. Pún-su ê chú-tê sī Sîn chín-kiù sù-hok kip I só͘ ài ê sóan-bîn; só͘-í I ê chú-bîn pit-su lô-kì Sîn ê in, ài tha, sūn-ho̍k i, hó pó-liû seⁿ-miā, put-tōan tē bông-siū hok-khì. Tē-la̍k-chiuⁿ tē gō͘-chat: “Lí iàu chīn-sim, chīn-sèng, chīn-la̍t ài Iâ-hô-hoa---lí ê Sîn” sī pún-su ê tiōng-iàu keng-kù.