Ti-bú-gī

Wikipedia (chū-iû ê pek-kho-choân-su) beh kā lí kóng...

Ti-bú-gī[1] (知母義) sī Tâi-oân Tâi-lâm-chhī Sin-hòa-khu lāi ê chi̍t-ê tē-hng, só͘-chāi tī Sin-hòa chhī-lāi (Tōa-ba̍k-kàng) ê lâm-pêng.

Le̍k-sú[siu-kái | kái goân-sí-bé]

Ti-bú-gī chng-siā kiam sì-ûi tē-hng sī 1920 nî só͘ siat Sin-hòa-kūn Sin-hòa-ke koán lāi ê tōa-jī hêng-chèng-khu, chiàu 1935 nî ê thóng-kè, ū pêng-siông khiā-khí jîn-kháu 750 lâng; lāi-bīn Pêⁿ-po͘-cho̍k chiàm 236 ê.[2]

Kau-thong[siu-kái | kái goân-sí-bé]

Chham-khó[siu-kái | kái goân-sí-bé]

  1. 安倍明義, pian. (1938). 台灣地名研究. p. 362. 
  2. 臺灣總督官房調查課 (1936). 昭和十年末 臺灣常住戶口統計. p. 206. 

Liân-kiat[siu-kái | kái goân-sí-bé]