Chú-āu

Wikipedia (chū-iû ê pek-kho-choân-su) beh kā lí kóng...


Chú-āu[1] (主後, ia̍h chú-hō͘; Latin-gí: Anno Domini "sio̍k chú ê nî") sī Julius Le̍k-hoat kap Gregorius le̍k-hoat kè-sǹg nî-hūn ê iōng-gí. Chú-āu pō͘-hūn ê thâu nî sī "chú-āu 1 nî", nā tī che chìn-chêng ê hit nî, sī kiò "Chú-chiân 1 nî".

Pún khoán hō-miâ ê chè-tēng ki-chhó͘ sī tùi Ia-so͘ chhut-sì sî-kan ê khài-liām, chóng-sī si̍t-chè-siōng Ia-so͘ ê chhut-sì bô chheng-chhó͘ ji̍t-chí chu-liāu, kun-kù ha̍k-chiá àn-sǹg khó-lêng sī chú-chêng 4 kàu chú-chêng 6 nî chó-iū.

Siong-koan[siu-kái | kái goân-sí-bé]

Chham-khó[siu-kái | kái goân-sí-bé]

  1. Ogawa Naoyosi, pian. (1932). "chú-āu 主後". 臺日大辭典 Tai-Nichi Dai Jiten [Tâi-Ji̍t Tōa Sû-tián]. Hā-koàn. p. 337. OCLC 25747241.